Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

I thought I couldn't Love you

Author: chủ xị :3

Summary: love wouldn't enough....

Couple: WMatsui

Disclaimer: They don't belong to me.

Status: End

Rating: K+

Category: Sad Fic.

Theme Song: Wait There


Note: trả OS cho thím Rùa =))




-----------------------------


Quá trưa

Trời về chiều....

Vài đám mây trắng hờ hững trôi trên nền trời xanh thăm thẳm cao vút. Trời sắp vào thu, nắng đỡ gay gắt hơn, từng giọt ngọt lịm nhỏ vào kẽ lá, hai sắc trời tươi sáng hoà quyện vào nhau tạo nên màu xanh ngọc bích đẹp đến kì lạ.

Màu lá xanh cuối hè....


Những cơn gió luôn đưa mọi điều lại gần nhau một cách gần gũi đầy yêu thương.


Chỉ cần khẽ lướt qua......


xào xạc... Xào xạc


Khẽ mơm man những bông bồ công anh bé nhỏ....


Gió luồn bàn tay mềm mại vào từng khóm vuốt nhẹ nhàng... phấn hoa tan ra và vút bay về phía mặt trời


Xoay tròn vào không trung


Một cảm giác bình yên thanh thản đến lay động con tim....

Bỗng....

Cơn giông lớn từ phương xa bất ngờ ập đến


Nhanh lắm....

Giông mang theo mây đen vần vũ, thổi bay luôn cả một bầu trời trong xanh với vài gợn mây trắng lững thững trôi....


Một giọt


.


.


Hai giọt


.


.


Ba giọt


Tí tách


Tí tách


Mưa rồi


Mưa cũng ập tới nhanh như cơn giông tràn về


Cơn mưa rào cuối hè

Mau đến

Vội đi

Lúc nào cũng hối hả, cũng tất bật....


Mưa rơi xuống hạt càng mau hơn


Xối xả chỉ trong vài tík tắk.....

Từng hạt

Rồi lại từng hạt


Mưa rơi xuống sàn đá thô lạnh và vỡ tan
Từng giọt nước như vỡ tung ra và nó thực sự đang cố gắng cảm nhận sự tự do

Lăn tròn trên sân, xoay tít rồi hoà cùng vũ điệu mưa bong bóng nhạt nhoà phía ngoài sân vườn....






Một cô gái trẻ đã ngồi bên cửa sổ này hàng giờ, chỉ đợi và ngắm mưa rơi....

Đôi tay nhợt nhạt của cô run rẩy đưa ra ngoài cửa sổ hứng lấy những giọt nước một cách chậm chạp

"Lạnh quá..."



Khẽ giật mình vì hơi lạnh đến bất chợt của giọt mưa, trên môi hững hờ một nụ cười. Dựa mình vào bậu cửa sổ, cô lặng lẽ nhắm mắt để thưởng thức hương vị cuối hè theo cách đặc biệt của riêng mình....


Mưa..


Lắc rắc.

Mưa..

Chẳng đủ để..

Nhạt nhòa đi hình bóng

Nhạt nhòa những nụ cười.

Nhạt nhòa những câu chuyện....

Nhạt nhòa con đường đêm trước mặt.

Hay chỉ là nhạt nhòa những hi vọng, những ảo tưởng...




Còn nhớ không?

Có nhớ hay không?

Cho dù chỉ là thoáng qua thôi có lẽ đủ.

Ừm.....thật ra thì, chẳng bao giờ là đủ.



Mà bây giờ có nhớ hay không cũng thế,chẳng thay đổi được gì, dù sao cũng qua rồi...



Cô thường tự dằn vặt bản thân mình bằng những câu hỏi không lời giải


"Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu. Để cho lòng nhẹ vơi nỗi sầu.."


Mỉm cười, một nụ cười đong đầy nước mắt....


Mùa hè luôn khởi đầu với cơn mưa

Mát lạnh dễ chịu


Và hè cũng kết thúc cơn oi ả đặc trưng bằng những cơn mưa rả rích....


Ẩm ướt hơi se lạnh...


Giống cô


Khởi đầu bằng một cơn mưa
Và kết thúc cũng bằng cơn mưa...


Cả khu vườn rung rinh theo từng nhịp mưa rơi


Không khí trong lành sạch sẽ.....


Cô dõi theo hạt mưa ấy.... Có khi nó cũng giống cô


Một cuộc đời chỉ luôn sống theo một qui tắc chuẩn mực... Không thể trốn thoát...


Có lẽ


Đã đến lúc cô phải ra đi thật rồi....



......................................................................



Tic tắc

Tíc tắc

Thời gian cứ thế trôi đi
Lững thững bước qua đầy nặng nề


Boong...

Boong...

Boong...

Chuông nhà thờ điểm
Âm thanh ấy ngân xa xa mãi

Đã mười hai giờ đêm rồi
Thời gian lướt nhanh trên từng con phố
Một ngày nữa lại trôi qua
Và một ngày khác lại tới

Lúc nào cũng vậy

Kết thúc thật buồn như bao ngày trước đây bằng cơn mưa bụi



Đường phố Tokyo khác xa ở Nagoya, nhưng nó cũng quen rồi. Những toà nhà cao tầng mọc san sát, ánh đèn điện trên đường cao tốc lập loè mệt mỏi, dòng người tấp nập đi lại trên phố, ai nấy đền vội vã, bận rộn...

Dù đêm nhưng mọi người vẫn còn quá nhiều việc để làm, vì cuộc sống mưu sinh, vì miếng cơm manh áo, vì muốn trụ lại chốn đô hội này....


Cũng nhờ những thứ hào nhoáng ấy....

Nó đã có được chị... một cô gái ngọt ngào, xinh đẹp, nhưng không được số phận mỉm cười.

Nó đã che chở và mang đến những hạnh phúc đáng lẽ chị phải được nhận từ rất rất lâu rồi.

Thế nhưng, kết quả thì sao, cuối cùng thế nào?!


Cái vòng danh lợi, cái vòng quay chung của xã hội này : TIỀN đã làm nó phải rời xa chị... Bỏ rơi người mình luôn hứa sẽ bảo vệ, luôn hứa sẽ yêu thương!

Nó thật sự còn đáng sống trên cuộc đời này hay không...

Chắc là Tử Thần cũng khinh bỉ lắm nên chẳng thấy đến đón nó đi....


***

Jurina đi trong đêm đông lạnh thấu xương, gió rít lên trên những mái nhà, cửa sổ lạch cạch lạch cạch gõ vào nhau, lác đác cơn mưa phùn làm không gian càng thêm lặng lẽ và hiu quạnh....


"Giờ này đáng nhẽ mình nên ở nhà cuộn tròn trong chăn đánh một giấc ngon lành đến sáng mới phải" tự nguyền rủa mình, nó thúc giục bản thân chạy nhanh thật nhanh nên quyết định đi luôn qua con ngõ hút gió và tối om ngay trước mặt. Kéo cao cổ áo lên, tay đút túi áo để đảm bảo gió lạnh không thể vào được người, nó hào hứng về nhà.


Dường như có chuyện gì đó cậu cảm nhận thấy không ổn ở con ngõ này


Nó nhìn thấy hai cái bóng đen cao lớn đang thậm thụi, nghe được thứ âm thanh nào đó kì quái đến sởn gai ốc....


Thấy người, hai kẻ đó lập tức quơ vội một số thứ đồ và lảo đảo chạy mất, một trong hai không quên ngoái lại chẹp miệng rời....

Bản tính tò mò của một đứa trẻ trong Jurina trỗi dậy, nó đi chầm chậm đi... ghé đôi mắt vào, túi đồ rơi xuống đất, đôi môi đang mỉm cười chuyển sang trạng thái bàng hoàng

Đó là một cô gái

Một cô gái trẻ, một cô gái xinh đẹp đến kì lạ trong bộ váy trắng hở vai đơn giản

Cô ấy nằm đó, không một tấm chăn che lấy cơ thể đầy vết bầm tím, đôi môi khô vẫn đang rỉ máu, tay phải vẫn đang cầm một tờ tiền....


Jurina cũng không hiểu nổi trái tim mình lúc này... Một cảm giác đau đớn, thương xót và căm hận
Lòng chợt dâng lên những rung động đầu đời, nó chỉ muốn ôm người con gái vào lòng sưởi ấm.

Cảm nhận thấy có người đến gần, cô bỗng ngồi dậy, di chuyển thân thể gầy yếu vào sát bức vách, tay ôm chặt lấy hai đầu gối và nhìn với ánh nhìn sợ sệt, bờ vai bé nhỏ run lên từng hồi....

Jurina khẽ cười gượng, nó cởi chiếc áo khoác và choàng cho cô ấy để truyền hơi ấm:

- Chị về với em nhé ?!


***


Cô gái này thật sự kì lạ, từ lúc nó quấn chiếc khăn len hay choàng chiếc áo và bế về nhà, cô ấy thậm chí không nói một câu nào.

Khi đặt lên giường, lập tức câu hỏi được đặt ra cho nó:

- Cậu muốn.....?

Nó cười khoái trá, ngồi xuống giường nói:

- Chị làm vậy để sống ư ?!

Cô ấy không nói, chỉ gật đầu.

- Chị tên gì ?!

Đáp lại câu hỏi chỉ là một cái lắc....



- Vậy để em nghĩ tên cho chị nhé..... Ừmmmm..... Rena được không...... Rena channnnnn ~ Matsui Rena nhé nhé nhé ~ chị sẽ cùng họ với em, như vậy sẽ rất đáng yêu, nhỉ ~

Chưa bao giờ nó phấn khích như bây giờ, nhất là khi nụ cười của cô ấy ánh lên trên khuôn mặt một niềm hạnh phúc


- Tại sao chị làm thế, Rena chan ?! ~


Tiếng nói của cô ấy thật rụt rè:


- Không.... Người ta tới, đưa tiền hoặc đồ ăn.... Và bảo làm theo những gì họ bắt ... Nó rất đau..... Không... Biết đó là gì, hết người này đến người khác.... Có lần đến hai ba người một lúc....

Nước mắt cô ấy lã chã rơi trên khuôn mặt kiều diễm ấy.....

Nó vụng về gạt đi những dòng lệ nhạt nhoà và khẽ ôm thiên thần bé nhỏ ấy vào lòng

- Từ giờ Juchan sẽ bảo vệ chị .... ~

Nước mắt cũng lăn trên mi ai kia...

Cảm xúc ấy

Đến giờ Rena vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì....


*******

Sống với Rena, nó như sống với một tờ giấy trắng.....


Cô ấy không biết bất cứ một việc gì, đến cả tắm lẫn thay đồ nó cũng làm cho, ngoài việc cái gì cũng hỏi và bạ đâu cũng cho vào miệng.


Không ít chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra, nhưng tất cả những điều ấy đã trở thành những hồi ức thật đẹp....


Có lẽ sau này Juchan sẽ không yêu ai như Renachan....


Khi đi khám, nó không ngạc nhiên khi bác sĩ nói cô ấy bị mất trí nhớ hoàn toàn, và nó có thể đảm bảo một cuộc sống bình thường cho cô ấy thay thế trí nhớ đã mất....


Vậy mà nó đã làm gì ??


Hai người, hai số phận, tình cờ gặp nhau, và điều đơn giản nhất mà nó hiểu

Đó là chia tay


Luôn để cô ấy một mình khi bản thân bận bịu ở công ty từ đêm đến sáng

Luôn để cô ấy một mình vào mỗi ngày cuối tuần

Và rồi khi bố mẹ bắt cóc cô ấy mang về một vùng quê để nó chuyên tâm học hành, lúc đó nó mới hoảng loạn thực sự!


Nó đi khắp nơi nhưng không tìm được một thông tin nào.

Jurina điên lên lao đầu vào học, vào làm việc, không để ý đến thế giới xung quanh.


Dù trước đó hạnh phúc thế nào đi chăng nữa.... Tất cả mọi thứ đều mang Renachan rời xa Juchan, xa đến không thể với tới...



Cho đến khi ra đi


Cô ấy vẫn một mình...

Rena chỉ xuất hiện trong giấc mơ một lần cuối:

"Chị yêu em, Juchan~"



Giọt nước mắt hối hận khẽ rơi.....


Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi...


Ngày mai có mang chị về bên em không Renachan....?!

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Thanks For Being My Angel







Đã hơn 2 năm rồi kể từ ngày chúng ta gặp nhau.






Ngày đó, em bé tẹo đến nỗi tôi có thể đặt xuống dưới cái lồng con con. Em cứ nằm đó ngơ ngác nhìn xung quanh cho đến khi tôi về nhà lúc xẩm tối.






Dù gầy và bé xíu nhưng em lại rất nghịch, lúc nào cũng quấn lấy tôi, bò lên lòng khi tôi học, dụi vào cổ mỗi khi tôi buồn và chui vào trong áo nằm mỗi khi tôi ngủ. Phiền thì phiền thật nhưng những giây phút ấy tôi sẽ chẳng bao giờ quên...



Với một đứa vụng về và chẳng có kinh nghiệm gì như tôi, việc chăm sóc em là điều bất khả thi, và cũng chính vì lý do ấy, tôi chẳng hề hay biết em bị bệnh... Hóa ra cái gầy yếu, hay run rẩy vì em bị ốm, phải đến khi đưa em đi khám, tôi mới nhận ra được những điều đó







Em ra đi bất ngờ vào một đêm Hà Nội mưa lâm thâm khi tôi đang vui vẻ đi tham quan với đám bạn mới... Trước khi đi, tôi ôm em vào lòng thủ thỉ mấy câu ngọt ngào mong em chóng khỏe, em cứ dụi dụi vào cổ tôi như nuối tiếc điều gì, vậy mà tôi cũng chẳng nhận ra. Cái giây phút mẹ tôi thông báo cái tin ấy, cả người tôi ngã quị xuống.













Tôi khóc...










Khóc như chưa bao giờ được khóc, một đứa lý trí như tôi đã gục ngã...








Lần đầu tiên phải đối mặt với cảm giác mất mát ấy, đến giờ khi nhớ lại, trái tim tôi lại run lên từng hồi đau đớn. Mặc kệ đám bạn an ủi hay dỗ dành, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi như người mộng du, chẳng biết mình ăn gì, chẳng biết xung quanh mình đã xảy ra những chuyện gì nữa, thời gian không gian cứ thế chuyển động cho đến khi tôi lịm đi vì mệt mỏi...







Ngoài cửa kính ô tô, mưa cứ thế, cứ rả rích và dai dẳng...




Phải chăng khi đó, Ông Trời cũng đang khóc cùng tôi...








Mọi thứ về em đều được mẹ tôi dọn dẹp sạch sẽ trước khi tôi về, chiếc tủ sắt lại được kê vào vị trí cũ. Chắc hẳn bà đã rất sợ hãi khi chứng kiến sự ra đi của em, và hơn nữa, có lẽ bà còn sợ hơn nữa khi nghe tiếng điện thoại rơi xuống đất, tiếng đám bạn tôi tôi buồn. Nhưng bà đâu có biết rằng tôi sợ hãi chính bản thân mình, sợ hãi mọi chuyện xảy đến khi đó.





Tôi điên cuồng xóa sạch mọi hình ảnh của em trong Lappie và Ipod và cả trên mạng, tôi sợ những hình ảnh ấy sẽ làm tôi bị ám ảnh và sống mãi trong quá khứ...






Tôi khóa trái cửa phòng, deactive facebook, twit, G+, tắt điện thoại, ném toàn bộ sách vở ra ngoài và ngồi thu lu trong góc nhà...




Tôi cứ ngồi đó cả đêm và lịm đi lúc nào chẳng rõ, chỉ có những miền kí ức cứ thế hiện về...



Em bước ra khỏi đời thực và trở thành một cô bé xinh xắn, đưa tay đón em vào lòng, tôi chỉ nhận được cái lắc đầu duyên dáng...



Bóng hình em bay mãi vào cõi hư vô trắng sáng mà tôi không nhìn thấy được...






Có lẽ em sẽ lên thiên đàng.




Tôi hằng cầu nguyện như vậy






Tôi nghỉ học suốt 3 ngày liên tiếp và sống cách biệt với tất cả mọi người kể cả đến bây giờ, mọi chuyện cũng chẳng thay đổi là bao...






Chắc có lẽ tôi hợp sống một mình hơn vì những người bên tôi thường gặp những bất hạnh mà chẳng bao giờ họ tưởng tượng ra nổi



Cảm ơn em vì đã đến bên tôi, Thiên Thần nhé!










_Hà Nội_ 




Đêm mưa ẩm ướt cuối tháng 2. 2014.